THỜI HỌC TIỂU CHỦNG VIỆN KIM LONG - HUẾ
Tôi bị bệnh chảy máu cam được cha quản lý cũng gọi là cha
"Việc" kiêm coi bệnh nhân cho phép đi khám bệnh với một bác sĩ người
Pháp ở ngoài phố Morin...
Có một chú đưa tiền nhờ tôi mua những bóng đèn pile. Khám
bệnh xong ra pharmacie mua thuốc theo toa. Người bán thuốc đưa một gói nhỏ để
vô túi quần...
Sau đó ghé ra quán tạp hoá mua những bóng đèn pile nhỏ.
Người bán gói lại, tôi nhận và bỏ vô túi quần...
Cẩn thận đem 2 gói tương đương
kích cỡ ra kiểm tra và học thuộc lòng gói nào bên phải, gói nào bên trái... Đã
có lệnh cấm mua bóng đèn pile hỗ trợ lệnh cấm bắt ve ban đêm !...
Khi vào phòng cha Việc để báo cáo việc đi khám bệnh và trình
toa và thuốc đã mua để ngài chỉ dẫn sử dụng, toa viết bằng tiếng Tây...
Chúa, Mẹ ơi ! quýnh quáng thế nào mà tôi lấy gói bọc bóng
đèn pile đưa cho ngài ! Ngài đang cầm trong tay, chưa mở ra là tôi đã biết đưa
lộn gói giấy rồi, nhưng vì quá sợ nên tôi đứng như trời trồng, không dám mở
miệng ! Ngài mở ra, nhìn tôi mà cười... Có lẽ vì quá tức cười ngài mới cười,
chứ bình thường ngài nghiêm và rất nóng nảy...
Ngài hỏi : "Thuốc chi mà lạ ri chú ?" ! Tôi lúc đó
chắc là mặt mày tái xanh, tim đập dồn dập, không trả lời mà thinh lặng đưa cái
gói còn lại cho ngài...
Ngài từ từ để gói bóng đèn ở chân tượng Đức Mẹ lớn chưng
giữa bàn, sau đó ngài chỉ cho tôi uống thuốc...
Tôi cứ tưởng tháng đó xách vali ra cổng, nhưng sao may quá,
bề trên rao điểm : 4 rưỡi – 5 ! Hú hồn !... Đó là cha "Việc" Micae
Nguyễn Văn Tường (+) thánh thiện nhưng nóng nảy có tiếng !... Tôi nhờ Phan Xuân
Thanh năm đó được chia dọn, quét phòng cho ngài lấy dùm gói bóng đèn nhưng anh
ta sợ không dám, còn tôi thì đi qua đi về, nhìn qua cửa sổ, thấy gói bóng đèn
như bản án lơ lửng cả năm học đó...
Nghĩ lại còn run ! Hú hồn !...