Thứ Tư, 24 tháng 5, 2017

ĐI TU LÀM LINH MỤC - LM Fx Ngô Phục


ĐI TU LÀM LM
+ Những bước đi đầu tiên : Tiểu Chủng Viện.

Được tin từ cha sở : Đã thi đậu vào Tiểu Chủng Viện ! Mừng quá !... Cảm giác nhớ lại : mừng hơn bất cứ thi đậu những bằng cấp lớn sau này !
Tôi nhảy mừng suốt cả ngày ! Gia đình sống như ngày hội ! Mẹ gặp ai cũng khoe… Người ta đi ngoài đường mẹ cũng kêu giật lại, khoe ! Chị tôi đứng tư thế nghiêm kiểu quân đội trước mặt tôi, cúi đầu "chào chú”, ôm tôi cười phở lở rồi hôn lên trán... Tôi vô cùng hạnh phúc, chưa biết nghĩ tới những khó khăn sau này...

Cha xứ báo cho cả giáo xứ biết một mình tôi đậu vào Tiểu Chủng Viện ! Từ đó ai gặp tôi cũng "chào chú " !... Có người chọc tôi, nhất là mấy thằng nhóc nghịch ngợm, chào "chú trong họ" (chó trong hụ) !... Thật quá quắt ! Tôi rượt đuổi chúng…

Ngày tựu trường tôi mặc bộ đồ mới, áo bỏ vô quần đàng hoàng, tóc mới hớt (carrê), tắm rửa và cắt móng tay móng chân sạch sẽ... Chị dặn vào trường đừng cắn móng tay nghe em, bị phạt đó ! Mẹ bắt đứng ra cho mọi người ngắm, và ai cũng khen... đẹp ! Và tôi cũng thấy tôi đẹp như chưa bao giờ đẹp như thế ! Tôi tự tin đi lui đi tới, sửa tướng cho oai ! Cả nhà vỗ tay... Ôi cả nhà vui thật là vui !... Riêng bố ruột tôi ngồi ngắm, chẳng nói gì mà nét mặt thì thấy vui vui…

Cha Bố và Mẹ dẫn tôi vào Tiểu Chủng Viện... Tôi thấy rất đông người : Các cha, các phụ huynh... Các "chú" thì rất đông gồm nhiều lớp. Cha bố tôi gặp ai cũng khoe, sao bố tôi quen biết nhiều thế !... Thấy "chú" nào ngơ ngơ, cầm tay mẹ ấy là mấy chú mới vô năm đầu như tôi.

Cha Bố cho tôi sự can đảm do thấy ngài quen biết nhiều và thấy mọi người quí mến, kính trọng ngài... Còn mẹ tôi vô đây xem ra cũng... khớp như tôi thôi, chẳng oai vệ chút nào !
Một ngày tựu trường khá ấn tượng, và ấn tượng nhất là sau lời chào chia tay, đi được mấy bước, ngoái nhìn lại, tôi thấy mẹ tôi khóc ! Nghe Cha Bố rầy mẹ : "Khóc chi mà khóc !" rồi kéo mẹ tôi quay lưng lại ngay… Tự nhiên tôi khóc theo nhưng phải nín ngay, lau khô nước mắt, ra vẻ tươi cười kẻo… bị đuổi !... Nhiều người nói thế và tôi tin là thế…

Những ngày đầu ôi ngỡ ngàng… Luật cấm ăn vặt nên gần giờ ăn đói ơi là đói ! Và tới bữa, ăn no tới ích bụng ! Luật thinh lặng là một thử thách lớn, bề trên bắt được coi như trọng tội, trừ điểm hạnh kiểm trong tháng... Học, chơi, ăn, ngủ, đọc kinh, tắm giặt, thức dậy v..v.. đều đúng giờ, có chuông báo. Đúng là kỷ luật sắt đối với tôi quen sống đơn giản, và có khi rất vô kỷ luật ở ngoài "thế gian" !
Mỗi tháng cha Bề trên rao điểm từng chú sau cuộc họp của ban giáo sư chủng viện. Điểm hạnh kiểm và điểm bài vở. Mức điểm từ 5 xuống 0...

Giờ huấn đức và rao điểm hàng tháng là giờ hồi hộp và căng thẳng nhất trong tháng ! Ai nghe bề trên xướng tên mình rồi rao 5 - 5, sung sướng vô cùng ! Nghe 5 - 4 thì chưa sao, nghe 4 - 5 thì bắt đầu run, vì điểm hạnh kiểm quan trọng hơn điểm học văn hoá... Nghe rao 3 - 5 mà mấy hôm sau chưa xách vali ra cổng là hơi lạ ! Còn nghe 2 - 5, 1 - 5, 0 - 5 ... thì ngày mai chắc chắn cửa cổng Chủng Viện sẽ mở rộng cho những chú quen... liều mạng !... Có những lần còn nghe bề trên rao 0 - 0, 1 - 1, 0 - 2, 0 – 3 ... mới ghê ! Xanh mặt cả phòng hội ! Một niềm vui cho bản thân là an toàn, một nỗi buồn là có những bạn bè chia tay, nhưng cũng giúp những người còn lại cố gắng và dốc lòng cho tháng sau... Thật buồn khi chia tay những thằng bạn thân, nhưng có khi cũng cảm thấy nhẹ nhõm mà cũng tội nghiệp cho những thằng quá nghịch ngợm và hay ăn hiếp bắt nạt mình ! Xin lỗi nghe những bạn cùng lớp bây giờ thỉnh thoảng còn ngồi thân tình bên nhau chén tạc chén thù !… Chuyện xưa mà, phải không Thông, Bình, Sơn, Nghĩa, Hường, Huân, Linh… và mấy thằng quậy !...

Cuộc sống Tiểu Chủng Viện trôi đi như thế. Có những luật so với bây giờ rất khắt khe. Có những hình phạt so với bây giờ rất nặng và sai tâm lý... Nhưng đó là nền giáo dục đào tạo con người cho nhiều chục năm sau, khởi đi từ tuổi thiếu nhi...
Chúng tôi kính trọng các cha giáo, tin tưởng các ngài, luôn cho các ngài là những người thông minh, thánh thiện, các ngài nói gì, phán quyết gì, phân xử gì... chúng tôi đều cho là đúng ! Cảm tạ Chúa đã dùng các ngài viết lên tâm hồn chúng con lý tưởng cao cả nhưng gian nan, bất ưng của đời linh mục, đồng thời gọt đẽo từ rất sớm những gì có thể sẽ đưa chúng con đến sai lầm...

Bây giờ chúng tôi có thể xác quyết rằng những luật lệ khắt khe và có vẻ vô lý ngày xưa giúp nhiều cho chúng tôi nhận định cuộc sống hôm nay : Nhiều điều có vẻ hợp lý, hợp tình... nhưng lại rất phi lý và ẩn chứa nhiều độc ác bên trong...

Với tuổi thiếu niên, sống tập thể, bao nhiêu điều phá phách, nghịch ngợm chúng tôi đã gây ra... Có những chuyện luật không cấm nhưng được "nêm nấu" thêm sự ma mãnh làm các trò chơi vui hơn, có khi tàn bạo hơn. 
Ví dụ nửa đêm gọi nhau dậy bắt ve ve mới chui lên khỏi đất đem về nhà ngủ tập thể, để còn rất sớm, chưa có chuông báo thức, ve đã kêu inh ỏi đánh thức mọi người dậy ! Mấy thằng "tội lỗi" bụm miệng cười làm bộ ngủ say... trong đó có tôi ! Không bị bắt quả tang, không có ai tố giác nên yên thân, không thì e 0 - 5, xách vali ra cổng !... 

Giờ huấn đức, cha Bề trên nói trong cơn giận dữ, môi ngài rung lên : “Tôi bắt được chú mô, cho về ngay” !... Khiếp ! Tôi bỏ nghề ! Vậy mà có những thằng tiếp tục liều mạng ! Và xách vali ra cổng là chuyện đương nhiên!...

Còn nhiều trò chơi khác cũng rất quyết liệt, xin kể thêm một trò chơi nữa đọc cho vui : Chơi "trốn - tìm"… Ăn gian trốn vô nhà tắm, bị địch thủ tạt mấy xô nước vì gọi đúng tên mà vẫn nín thinh ! Sau đó cởi áo vắt nước ! Nhà ngủ luôn khóa cửa, phải vào nhà thờ theo giờ kinh tối với mình mẩy áo quần ướt nhẹp, sau đó bị cha Bề trên gọi lên phòng ngài sau giờ kinh ! Tất nhiên còn lòi cái đuôi... chơi ăn gian !!!

Kẻ vô trước người vô sau… Lớp tôi có tới 65 anh em, thế mà sau 16 năm đào tạo chúng tôi còn được 6 anh em làm linh mục khi ra trường, sau khi qua Tiểu Chủng Viện và Đại Chủng Viện một cách trần ai !...


Từ rất nhiều kỷ niệm, chúng tôi thân tình như ruột thịt, gắn bó với nhau cho tới hôm nay, ngay với những bạn bè đi theo ơn gọi bậc sống gia đình sau một thời gian nếm mùi... “Các Chú”!…

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét