Thứ Tư, 2 tháng 8, 2017

BẠN LÀ AI...


36. Bạn là ai, điều đó tạo nên sự khác biệt

Một cô giáo ở New York thường tưởng thưởng mỗi một học trò ở trường cấp ba nơi cô dạy bằng cách nói với họ về sự khác biệt của mỗi người. Mỗi lần cô gọi một học trò lên đứng trước lớp.

Trước hết, cô bảo cả lớp rằng  học trò đó đã tạo ra sự khác biệt đối với cô và cả lớp.

Sau đó cô tặng học trò một dải ruy băng màu xanh có in dòng chữ vàng, “Tôi Là Ai, Điều Đó Tạo Nên Sự Khác Biệt.”

Sau đó cô giáo cho cả lớp một công trình để xem thử sự thừa nhận nào sẽ có ảnh hưởng lên cộng đồng. Cô đưa cho mỗi học trò 3 dải ruy băng nữa và hướng dẫn họ ra cộng đồng và quảng bá cách vinh danh này. Rồi sau đó họ theo dõi kết quả, xem ai vinh danh ai và sau một tuần sẽ báo cáo trước lớp.

Một trong những cậu học trò trong lớp tới gặp người quản lí cấp trung của một công ty gần đó và tưởng thưởng anh bằng cách giúp anh hoạch định kế hoạch nghề nghiệp. Cậu đưa cho anh ta một dải ruy băng màu xanh và đeo vào áo. Rồi cậu đưa tiếp cho ông hai dải ruy băng còn lại, nói rằng “ Chúng em đang thực hiện công trình của lớp về sự ghi nhận, và chúng em muốn anh đi ra cộng đồng, tìm một ai đó để tưởng thưởng, đưa họ một dải ruy băng, rồi đưa tiếp dải khác để họ có thể ghi nhận người thứ ba và cứ làm như thế. Rồi sau đó báo lại cho em biết chuyện gì xảy ra nhé.”

Cuối ngày hôm đó, người quản lí cấp trung đến gặp ông chủ của mình, theo mọi người nhận xét, là một người khó chịu. Anh ta bảo ông ấy ngồi xuống, nói với ông về việc của anh ta rất kính nể ông vì ông là một thiên tài sáng tạo. Ông chủ trông có vẻ ngạc nhiên. Người quản lí cấp trung hỏi ông xem ông có thể nhận món quà, là dải ruy băng xanh và cho phép anh ta được mang vào cho ông. Ông chủ vẻ ngạc nhiên trả lời, “Ờ, được.”

Người quản lí lấy dải ruy băng xanh ra và đính lên ngực áo vét của ông chủ, ngay phía trên tim. Rồi anh ra đưa cho ông chủ dải ruy băng cuối cùng và nói: “Ông có thể giúp tôi điều này được không? Hãy đeo dải ruy băng này vào người mà ông thấy xứng đáng? Cậu học trò đã đưa tôi dải ruy băng này hiện đang làm công trình ở trường và chúng tôi muốn sự ghi nhận này tiếp tục và xem thử nó ảnh hưởng tới mọi người như thế nào.”

Đêm đó, ông chủ trở về nhà, tới chỗ đứa con trai 14 tuổi của mình và biểu nó ngồi xuống. Ông nói, “ Hôm nay ba gặp một chuyện không thể tin được. Ba ngồi trong văn phòng và một nhân viên của ba tới và nói với ba rằng chú ngưỡng mộ ba, rồi chú ấy đính cho ba một dải ruy băng xanh và ba là một thiên tài sáng tạo. Hãy tưởng tượng xem. Chú ấy nghĩ ba là một thiên tài sáng tạo. Rồi chú ấy đính dải ruy băng xanh có dòng chữ “ Tôi Là Ai, Điều Đó Tạo Nên Sự Khác Biệt” lên ngực ba, chỗ  trên trái tim. Chú ấy đưa cho ba một dải ruy băng khác và bảo ba tìm một người ai đó để thể hiện sự ca ngợi. Khi ba lái xe về nhà, ba bắt đầu nghĩ ai sẽ là người ba đính dải ruy băng này và ba nghĩ tới con. Ba muốn tưởng thưởng con.”

Ba đã quá tham việc và khi về nhà, ba đã không dành chút thời gian nào cho con. Đôi khi ba còn quát mắng con không học tốt ở trường và phòng ngủ của con thì thật bừa bộn, nhưng đêm nay, ba chỉ muốn ngồi đây, và nói cho con biết rằng con đã tạo một sự khác biệt đối với ba. Cùng với mẹ, con là người quan trọng nhất trong đời ba. Con thật sự là một đứa con ngoan và ba yêu con!”

Thằng bé bắt đầu khóc, và không thể nín được. Toàn thân nó run lên. Nó nhìn cha mình và nói trong nước mắt, “ Ba ơi, vậy mà ngày mai con tính bỏ đi, bởi vì con nghĩ ba không thương con. Giờ thì con không cần phải làm thế nữa.”

(Nguồn: Luôn mỉm cười với cuộc sống – Nhã Nam tuyển chọn)


5 nhận xét:

  1. Trả lời
    1. Rất vui vì luôn có bạn cùng chia sẻ với tớ...
      Ngày mới an vui nhé.

      Xóa
    2. Chí ít, chúng ta có 2 đặc điểm chung, nên kết bạn nhé!
      :)

      Xóa
    3. Vậy sao,
      bạn với tớ chung điều gì vậy nè...
      nói tớ nghe vưới...

      Xóa
    4. TĐ biết rồi mà còn hỏi đùa ha!
      Hi hi hi...

      Xóa