Thứ Bảy, 17 tháng 6, 2017

NẮM TAY CON...


14. NẮM TAY CON...

Một cô bé và cha đi ngang qua cây cầu. Cha hơi sợ và hỏi cô con gái nhỏ:
“Con yêu, hãy nắm lấy tay cha để con khỏi rơi xuống sông.”

Cô bé đáp:
“Không, cha ơi. Cha nắm tay con đi.”

“Như vậy thì khác gì đâu con ?” Người cha lúng túng hỏi.

“Rất khác đó cha ơi.” Cô bé đáp.

“Nếu con nắm tay cha và có điều gì đó xảy ra với con, rất có thể là con thả tay cha ra. Nhưng nếu cha nắm tay con, con biết là cho dù điều gì xảy ra, cha sẽ không bao giờ buông tay con ra.”

Trong bất kỳ mối quan hệ nào cũng vậy, cốt lõi của niềm tin không phải nằm trong sự ràng buộc, mà trong sự gắn kết đầy niềm thương mến. Vì thế, hãy nắm lấy tay người bạn yêu thương hơn là mong đợi họ nắm lấy tay bạn…


(Nguồn: Luôn mỉm cười với cuộc sống – Nhã Nam tuyển chọn)

Thứ Năm, 15 tháng 6, 2017

HÃY BIẾT ƠN...


13. HÃY BIẾT ƠN…

Lòng biết ơn có hai loại: 
một loại ta cảm thấy lúc nhận 
và một loại khác lớn hơn 
ta cảm thấy khi cho. 
(Edwin Arlington, Nhà thơ Mỹ 1869 – 1935.)

Hãy biết ơn ai đã làm ta tổn thương
Vì nhờ họ ta trở nên cứng rắn hơn.

Hãy biết ơn ai đã lừa dối ta.
Vì nhờ họ ta nhìn đời bằng con mắt từng trải hơn.

Hãy biết ơn ai đã đánh ta đau.
Vì nhờ họ ta ít gây ra nhiều nghiệp chướng.

Hãy biết ơn ai đã ruồng bỏ ta.
Vì nhờ họ ta biết làm sao để đứng vững một mình.

Hãy biết ơn ai đã làm ta vấp ngã.
Vì nhờ họ mà ta vững bước hơn trên đường đời.

Hãy biết ơn ai đã làm ta nhục nhã.
Vì nhờ họ mà ta khôn ngoan và biết chịu đựng hơn.

Hãy biết ơn tất cả những người đó.
Vì nhờ họ mà ta có được những thành quả hôm nay.

(Nguồn: Luôn mỉm cười với cuộc sống – Nhã Nam tuyển chọn)


Thứ Ba, 13 tháng 6, 2017

CÀ RỐT, TRỨNG VÀ CÀ PHÊ


12. Cà rốt, trứng và cà phê.

Cô con gái than phiền với ba về cuộc sống của mình và mọi việc thật khó khăn đối với cô. Cô không biết xoay xở thế nào và cô muốn từ bỏ. Cô đã quá mệt mỏi vì đấu tranh và vật lộn. Cứ như là chuyện này vừa giải quyết xong chuyện kia đã xuất hiện.

Ba cô, một bếp trường, dẫn cô vào bếp, đổ nước vào ba cái nồi rồi bật lửa cao. Chẳng bao lâu ba cái nồi nước bắt đầu sôi. Trong một nồi ông bỏ cà rốt vào, nồi khác thì ông bỏ trứng, và cái nồi cuối cùng ông cho vào những hạt cà phê. Ông để chúng trong nước và đun sôi, không nói một lời nào.

Cô gái chíp chíp miệng và bồn chồn tự hỏi không biết ba mình đang làm gì đây. Cô thì đang gặp chuyện, còn ông thì đang thực hiện món pha chế kỳ lạ này. Độ nửa tiếng ông đi tới bếp lò và hạ lửa xuống. Ông lấy mấy củ cà rốt ra và bỏ vào chén. Và rồi ông múc cà phê ra bỏ vào chén.

Quay sang cô con gái, ông hỏi: “Con yêu, con thấy gì ?”

Nhanh nhảu cô gái đáp: “Cà rốt, trứng và cà phê.”

Ông đưa cô con gái lại gần hơn và nói cô ngửi nếm cà rốt. Cô gái nếm và thấy chúng rất mềm. Rồi ông lại bảo cô con gái lấy một cái trứng và đập ra. Sau khi bóc vỏ, cô gái quan sát cái trứng được luộc chín. Cuối cùng, ông bảo cô nhấp 1 ngụm cà phê. Mặt cô nhăn lại vì độ đậm của cà phê.

Với vẻ khiêm nhường, cô hỏi: “Vậy là sao hả ba?”

Ông giải thích: “Mỗi thứ đó đều chịu những nghịch cảnh, nước sôi 212 độ. Nhưng mỗi thứ lại phản ứng một các khác nhau.”

“Cà rốt thường nồng, cứng và chắc. Nhưng sau khi được đun sôi với nước, nó mềm và dịu mùi.”

“Trứng thì trông rất dễ vỡ. Một lớp vỏ mỏng manh bảo vệ cái nhân lỏng ở bên trong. Nhưng sau khi được đun sôi, phần bên trong trở nên cứng lại.”

“Nhưng hạt cà phê thì thật độc đáo. Sau khi được đun sôi, nó trở nên đậm đà hơn và ngon hơn.” “Cái nào là con đấy.” Ông hỏi cô con gái.

Khi nghịch cảnh gõ cửa con, con đáp lại như thế nào ?

Con là cà rốt, trứng hay hạt cà phê ?

Con có phải là củ cà rốt, trông cứng rắn, nhưng chỉ với một nỗi đau nhỏ nhất, nghịch cảnh, lại tàn nhanh và bỗng chốc trở nên yếu đuối không còn chút sức mạnh ?

Con có phải là cái trứng, với trái tim dễ lay chuyển ? Một tinh thần dễ lung lay. Nhưng sau một sự tan vỡ, một đổ bể, con trở nên cứng rắn và kiên quyết. Cái vỏ của con trông vẫn y nguyên, nhưng cuối cùng con đã từng trải hơn và cứng cáp với một tinh thần và con tim kiên cường.

Hay con muốn như hạt cà phê ? Hạt sẽ không đạt được hương vị thơm ngon đỉnh cao cho đến khi được đun ở 212 độ. Khi nước trở nên nóng nhất, hạt cà phê sẽ nếm ngon hơn thôi.

Vậy chúng ta sẽ ra sao khi đi ngược lại với những gì ta hoạch định? Chúng ta sẽ như là cà rốt, trứng hay hạt cà phê ?

Chúng ta có thể bước vào đời như hạt cà phê. Chúng ta tạo ra những đột phá từ những khó khăn ta gặp phải. Chúng ta học được những điều mới, kiến thức mới, kỹ năng mới và khả năng mới. Chúng ta lớn lên từ kinh nghiệm và chính chúng ta làm cho thế giới chung quanh tốt đẹp hơn.

Để thành công, chúng ta phải cố gắng…Nếu một lần không được thì lần sau càng phải cố. Chúng ta phải tin vào những gì mình làm và không được đầu hàng. Chúng ta phải luôn kiên nhẫn và tiến về trước. Thách thức và khó khăn cho chúng ta cơ hội để trở nên cứng cáp hơn, mạnh mẽ hơn và tốt đẹp hơn.


(Nguồn: Luôn mỉm cười với cuộc sống – Nhã Nam tuyển chọn)

BẠN CỨ GỌI...


11 BẠN CỨ GỌI...

Nếu ngày nào đó, bạn thấy muốn bật khóc…
Hãy gọi cho tôi
Tôi không hứa rằng…
Tôi sẽ làm bạn cười lên
Nhưng tôi có thể khóc cùng bạn.

Nếu ngày nào đó, bạn chỉ muốn bỏ chạy…
Đừng ngại ngần, cứ gọi cho tôi,
Tôi không hứa sẽ bắt bạn thôi đừng chạy,
Nhưng tôi có thể chạy cùng bạn.

Nếu một ngày nào đó,
Bạn không muốn nghe ai nói cả…
Cứ gọi tôi, và…
Tôi hứa sẽ rất mực lặng lẽ.

Nhưng…
Nếu một ngày nào đó,
Bạn gọi mà không thấy tôi trả lời …
Hãy mau đến với tôi, bạn nhé…
Có lẽ tôi đang cần đến bạn…


(Nguồn: Luôn mỉm cười với cuộc sống – Nhã Nam tuyển chọn)

BÍ MẬT CỦA HẠNH PHÚC


10. BÍ MẬT CỦA HẠNH PHÚC

Một cụ già lê bước chậm chạp và khó nhọc vào nhà hàng. Đầu hơi nghiêng, hai vai hơi ngả về phía trước, ông dựa vào cây gậy bước đi không có vẻ gì vội vã.

Áo khoác của ông rách nát, quần tây thì chẳng lành lặn mấy, đôi giày cũng đã sờn cũ, nhưng gương mặt sáng và ấm áp làm ông nổi trội trong đám đông đang ăn điểm tâm vào một buổi sáng thứ Bảy bình thường. Khó quên được là đôi mắt xanh nhạt ánh lên như kim cương, đôi má hồng hào to lớn, và cái miệng lúc nào cũng nở nụ cười mạnh mẽ của ông. Ông dừng lại, xoay người về phía một cô bé đang ngồi cạnh cửa sổ. Cô cười chào ông.

Khi nhìn ông lê bước khó nhọc về phía chiếc bàn cạnh cửa sổ, cô phục vụ chạy lên bên ông và nói: “Thưa ông, để cháu  giúp ông một tay.”

Không nói lời nào, ông nhoẻn miệng cười và gật đầu cám ơn cô. Cô kéo ghế dựa ra, đỡ một tay và giúp ông ngồi xuống đáng hoàng. Cô đặt cây gậy của ông cạnh bàn để ông với tới được khi cần.

Bằng một giọng nhẹ nhàng và rõ ràng, ông nói: “Cám ơn cô rất nhiều.”

“Không có gì, thưa ông.” Cô đáp lại. “Cháu sẽ quay lại đây trong ít phút nữa và nếu ông cần gì nữa thì cứ vẫy tay gọi cháu.”

Sau khi ăn xong bữa điểm tâm của mình, cô phục vụ mang tiền thối lại cho ông. Cô giúp ông đứng dậy, lấy cây gậy, và giúp ông ra tới cửa.

Mở cửa tiễn ông, cô nói: “Trở lại đây nữa ông nhé!”

Cô quay lại lau bàn thì hết sức ngạc nhiên bên dưới cái đĩa cô thấy có một tấm danh thiếp, và một vài dòng chữ ghi trên khăn giấy. Bên dưới khăn giấy là tờ 100 đôla. Trên khăn giấy ông ghi: “Tôi rất cảm kích và trân trọng cô. Qua cách cô đối xử với khách tôi thấy được điều đó. Cô đã tìm ra bí mật của hạnh phúc. Những cử chỉ tử tế của cô sẽ ảnh hưởng rất lớn đến những người cô gặp.”

Người đàn ông đó chính là chủ tịch của nhà hàng cô đang làm việc. Đây là lần đầu tiền cô được gặp mặt ông trực tiếp!


(Nguồn: Luôn mỉm cười với cuộc sống – Nhã Nam tuyển chọn)