Thứ Ba, 10 tháng 10, 2017

THOÁT ĐƯỢC CHỨNG NGHIỆN RƯỢU


TÔI ĐÃ THOÁT ĐƯỢC CHỨNG NGHIỆN RƯỢU
"Từ thuở thanh niên tôi là lính tác chiến và không ở trong đơn vị đóng đồn nào.  Tôi nắm vững công tác của mình.  Cấp trên thích tôi vì tôi là một thiếu úy làm tròn trách vụ.  Tuy thế, lúc ấy tôi trẻ quá, và các bạn tôi cũng vậy.  Có điều bất hạnh là tôi uống rượu.  Lúc nào tôi cũng ham nhậu.  Hễ xa được rượu thì tôi là một sĩ quan tốt nhưng nếu tôi chịu thua nó thì trong sáu tuần lễ liên tiếp, tôi chẳng làm được việc gì ra hồn.  Rượu chè đeo riết tôi suốt một thời gian dài.  


Kết cuộc của nó là trong một lần say rượu, tôi hết sức hỗn láo với vị sĩ quan chỉ huy của mình.  Tôi bị lột chức và bị đổi tới một đơn vị đóng đồn, làm binh nhì trong ba năm.  Người ta còn dọa là sẽ phạt tôi nặng hơn nữa nếu tôi không chừa rượu và sửa đổi lối sống của mình.  

Trong hoàn cảnh công tác khốn khổ như thế, dù cố hết sức tôi cũng không phục hồi được khả năng tự kiểm soát và tự chữa trị.  Tôi thấy mình không làm sao bỏ được tật nghiện rượu, và người ta quyết định gởi tôi tới một đơn vị kỷ luật để làm lao công.  

Được thông báo lệnh đó, tôi sầu thảm tuyệt vọng, không biết phải làm sao hoặc nói ra sao.  Lúc ấy, tôi đang ở trong trại lính, đầu óc tràn ngập các ý tưởng tan nát thì có một tu sĩ tới.  Ông đi lạc quyên khắp doanh trại cho giáo hội.  Chúng tôi đều cho ông những gì có thể cho được.

"Ông tới gần tôi, hỏi tại sao tôi khổ sở như vậy.  Tôi nói chuyện với ông và kể ông nghe những phiền muộn của mình.  Ông thông cảm tôi và nói:
- Chú em ruột của ta cũng từng gặp chuyện giống y của con, và con có biết cái gì đã giúp đỡ nó không?  Cha linh hướng của nó cho nó cuốn Tin Mừng với chỉ thị nghiêm khắc là hễ lúc nào cảm thấy mình đắm đuối trong cơn thèm rượu thì không được chậm trễ, hãy đọc ngay lập tức một chương và đọc liền một mạch.  Nếu còn tiếp tục cơn thèm rượu thì đọc chương thứ hai, và đọc tiếp.  Chú em của ta làm theo chỉ thị đó, cuối cùng, trong một thời gian ngắn, nó dứt hẳn được rượu chè.  Con hãy làm như vậy và con sẽ thấy nó hữu ích cho con như thế nào.  Ta có một cuốn Tin Mừng, và con phải chấp nhận cho ta đem sách ấy tới cho con.
Lắng nghe ông xong tôi nói:
-Làm sao cuốn Tin Mừng của thầy giúp nổi con trong khi tất cả những cố gắng của chính con và những thuốc thang chữa trị đều không làm cho con bỏ được rượu?

"Tôi nói theo lối đó vì tôi chưa bao giờ có thói quen đọc Tin Mừng.  

Vị tu sĩ trả lời:
- Con đừng nói như vậy, ta chắc chắn nó sẽ có ích cho con.

"Nói ra sao thì làm như vậy, hôm sau ông mang tới cho tôi cuốn Tin Mừng này.  Tôi mở sách ra, liếc sơ qua một cái rồi nói:
- Con không thể nhận cuốn sách này được.  Con không quen với tiếng Slave mà Giáo hội Nga dùng và con không hiểu rõ tiếng đó.                        

"Vị tu sĩ không nghe mà còn tiếp tục cam đoan với tôi rằng ở ngay trong mỗi chữ của sách Tin Mừng đã có sẵn sức mạnh đầy ơn sủng, vì những chữ đó ghi lại những gì Thiên Chúa đích thân nói ra.  Ông nói tiếp:
- Nếu ban đầu con không hiểu cũng không sao cả, con hãy cứ tiếp tục siêng năng đọc.  

Có một vị tu sĩ đã nói rằng: 'Nếu bạn không hiểu Lời của Thiên Chúa thì ma quỉ hiểu những điều bạn đang đọc và chúng đang run rẫy.'  

Và chuyện rượu chè của con thì đó chắc chắn là việc của ma quỉ.  

Đây này, ta sẽ nói cho con nghe một điều nữa.  Thánh Gioan Kim khẩu viết rằng: 'Ngay cả trong một căn phòng mà có cuốn Tin Mừng thì cũng giữ cho ma quỉ hắc ám không tới gần được và căn phòng đó trở thành một chốn chiến trường mà các mưu ma chước quỉ đều thất bại.'

"Tôi quên mình đã tặng vị tu sĩ đó những thứ gì, nhưng tôi mua cuốn Tin Mừng của ông rồi để hoài để mãi nó trong rương chung với các đồ vật khác và quên lửng nó.

"Khoảng một thời gian sau, chứng nghiện rượu lại hành hạ tôi.  Trong cơn thèm rượu không cưỡng nổi đó, tôi lật đật mở rương lấy ít tiền để lao tới tiệm rượu.  Nhưng khi mở rương ra, vật đầu tiên đập vào mắt tôi là cuốn Tin Mừng, và tất cả những lời nói của vị tu sĩ ấy trở về trong tâm trí tôi một cách sống động.  Tôi mở sách, bắt đầu đọc chương thứ nhất theo thánh Mátthêu.  Tôi tiếp tục đọc hết chương mà không hiểu lấy một chữ.  Tôi vẫn nhớ lời vị tu sĩ  nói rằng: 'Không quan trọng việc con hiểu hay không hiểu, con hãy cứ tiếp tục siêng năng đọc.'  Tôi tự nhủ: 'Vậy thì mình phải đọc hết chương thứ hai'.

"Tôi lại đọc và bắt đầu hiểu được đôi chút.  Cứ thế, tôi tiếp tục đọc qua chương thứ ba, và kế đó, kẻng trong đồn bắt đầu đánh báo hiệu mọi người phải đi ngủ, không ai được phép ra ngoài, và tôi phải ở lại trong đồn.

"Sáng mai vừa thức dậy, đang tính chuyện ra ngoài mua ít rượu thì đột nhiên tôi nghĩ rằng nếu như mình đọc thêm một chương nữa thì kết quả của nó sẽ ra sao nhỉ?  

Tôi đọc sách và không đi tới tiệm rượu.  Rồi tôi lại nổi cơn thèm rượu và rồi tôi lại đọc một chương nữa.  Tôi cảm thấy lòng mình thư thái tới một mức nào đó.  Trạng thái ấy khích lệ tôi.  

Rồi kể từ lúc đó trở đi, hễ bao giờ cảm thấy thèm rượu thì lúc đó tôi lại đọc một chương sách Tin Mừng.  Thêm một điều nữa là, thời gian trôi qua, tình trạng của tôi càng ngày càng khá hẳn lên.  Cho tới khi tôi đọc xong bốn cuốn Tin Mừng thì chuyện rượu chè của tôi hoàn toàn chỉ còn là chuyện quá khứ, tôi chẳng thấy thèm thuồng chút nào mà lại còn gớm ghiếc rượu nữa.  Tính ra từ đó tới hôm nay, trong suốt hai mươi năm, tôi không uống một giọt rượu nào.

"Mọi người ngạc nhiên về sự thay đổi xảy ra bên trong con người tôi.  Khoảng ba năm sau đó, tôi được phục chức.  Theo dòng thời gian, tôi thăng bậc và cuối cùng lên cấp tá.  Tôi lập gia đình, được ban ơn có một người vợ tốt.  Cả hai chúng tôi cùng nhau xây dựng một nhân sinh quan chung, và như thế, tạ ơn Thiên Chúa, chúng tôi tiếp tục sống cuộc đời của mình.  Chúng tôi giúp đỡ người nghèo và tiếp đãi người hành hương trong chừng mực có thể được của mình. Hiện nay tôi có đứa con cũng sĩ quan, bậc chuẩn úy.

"Và xin anh để ý cho điều này - từ lúc chừa được rượu chè, tôi sống với lời thề suốt đời mình ngày nào tôi cũng đọc một cuốn Tin Mừng.   Cứ hai mươi bốn giờ là phải xong một cuốn, và tôi không để bất cứ cái gì ngăn không cho mình làm chuyện đó.  Tôi giữ lời thề ấy một cách nghiêm nhặt.  Nếu bị căng thẳng quá mức vì công việc hoặc cảm thấy trong người thình lình không được khỏe, tôi nằm nghỉ; và để không vi phạm luật lệ của mình, tôi yêu cầu vợ tôi hoặc con trai tôi đọc hết một trong bốn cuốn Tin Mừng cho tôi nghe.  

Như để cám tạ và vinh danh Thiên Chúa, tôi bọc bạc ròng sách Tin Mừng này, và bao giờ tôi cũng để sách trong túi áo trước ngực mình."

Nguồn : Chuyện người hành hương.

3 nhận xét: