Thứ Hai, 8 tháng 4, 2019

ĐỨC MẸ TRONG CUỘC ĐỜI...



ĐỨC MẸ TRONG CUỘC ĐỜI...

Cùng đồng tế với Đức Thánh Cha có Đức Hồng Y Stanisław Ryłko, nguyên là chủ tịch Hội Đồng Giáo Hoàng về Giáo Dân, hiện là Giám Quản Đền Thờ Đức Bà Cả; và kinh sĩ đoàn của đền thờ.

Trong bài giảng thánh lễ, Đức Thánh Cha đã phân tích một kinh nguyện mà có lẽ người Công Giáo Việt Nam nào cũng biết, đó là kinh Trông Cậy.

Đức Thánh Cha nói:

Là dân Chúa trên đường lữ hành,
chúng ta hiện diện nơi đây trong ngôi đền thờ của Mẹ.
Sự hiện diện của Mẹ làm cho đền thờ này trở thành một mái gia đình
cho những người con cái như chúng ta.
Cùng với các thế hệ người dân Rôma
chúng ta coi ngôi nhà từ mẫu này là mái nhà của chúng ta,
là nơi chúng ta tìm thấy sự tươi mát, an ủi, bảo vệ, và nương náu.
Người Kitô hữu, ngay từ đầu, đã hiểu rằng trong những lúc khó khăn và thử thách,
chúng ta phải dựa vào Mẹ, như được chỉ ra bởi kinh nguyện cùng Đức Mẹ cổ xưa nhất: “Chúng con trông cậy rất thánh Đức Mẹ Chúa Trời, xin chớ chê chớ bỏ lời chúng con nguyện trong cơn gian nan thiếu thốn, Đức Nữ đồng trinh, hiển vinh sáng láng. Hằng chữa chúng con cho khỏi mọi sự dữ.”

Mẹ bảo vệ đức tin,
giữ gìn các mối quan hệ,
cứu giúp chúng ta trong những lúc
phong ba bão táp
và gìn giữ chúng ta khỏi mọi tà ác.
Nhà nào có Đức Mẹ,
ma quỷ không vào.
Nơi nào có Đức Mẹ
xáo trộn không chiếm được thế thượng phong, nỗi sợ hãi không thắng thế.
Ai trong chúng ta không cần đến điều này,
ai trong chúng ta chẳng có lúc âu lo xao xuyến? Phong ba giông bão trong ta
thường xuyên biết chừng nào,
biết bao những đợt sóng của các vấn nạn chồng chất lên nhau
trong khi những cơn gió lo lắng
không ngừng thổi tới!
Đức Maria là chiếc tàu chắc chắn
giữa cơn đại hồng thủy.
Các ý tưởng hay công nghệ
sẽ không đem lại cho chúng ta
bình an và hy vọng,
nhưng chính là khuôn mặt của Mẹ,
với đôi tay dịu dàng vuốt ve cuộc sống,
với lớp áo chở che chúng ta.
Chúng ta hãy học cách tìm nương náu,
chạy đến cùng Mẹ mỗi ngày...

Mẹ sẽ cầu bầu cùng Chúa cho chúng ta.
Có một tước hiệu của Đức Mẹ rất hay
trong tiếng Hy Lạp, đó là “Grigorusa”,
nghĩa là “Mẹ vội vã cầu bầu”.
Tính từ “vội vã” là tính từ
được thánh Luca sử dụng trong Tin Mừng
để nói Đức Maria đã lên đường
đi thăm bà Elizabeth như thế nào:
nhanh chóng, tức khắc!
Mẹ nhanh chóng cầu bầu, không chút chậm trễ, như chúng ta đã nghe trong Tin Mừng,
khi Mẹ lập tức nói với Chúa Giêsu
về nhu cầu cụ thể của những người đó:
“Họ hết rượu rồi” (Ga 2: 3), không còn gì nữa!
Đây là điều xảy ra mỗi lần chúng ta cầu xin Mẹ: khi hy vọng của chúng ta úa tàn,
nụ cười héo hắt trên môi,
sức mạnh cạn kiệt,
lương tâm xao xuyến mịt mù,
những khi hết còn trông cậy,
Mẹ tức khắc can thiệp.
Chúng ta càng thiết tha kêu cầu,
Mẹ càng can thiệp nhiều hơn.
Mẹ chú ý tới những truân chuyên của chúng ta. Những hỗn loạn trong cuộc sống chúng ta
gần gũi với trái tim nhạy cảm của Mẹ.
Và Mẹ không bao giờ coi thường
lời cầu nguyện của chúng ta;
Mẹ không để ai bị thất vọng.
Mẹ là một người mẹ,
Mẹ không bao giờ xấu hổ vì chúng ta,
Mẹ chỉ chờ đợi để có thể giúp con mình...

Chính Chúa biết rằng
chúng ta cần nơi trú ẩn và sự bảo vệ
giữa chập chùng những hiểm nguy.
Vì thế, vào khoảnh khắc tột cùng,
trên thập tự giá, Người nói
với người môn đệ yêu dấu,
và với tất cả các môn đệ: “Này là Mẹ con!”
(Ga 19:27).
Mẹ không phải là một lựa chọn,
một điều tùy chọn,
nhưng là giao ước của Chúa Kitô với chúng ta.
Và chúng ta cần Mẹ như một người lữ hành
cần được giải khát,
như một em bé cần được cưu mang
trong vòng tay mẹ.
Thật là chí nguy cho đức tin
khi chúng ta sống mà không có Mẹ,
không được bảo vệ,
khi chúng ta để mình bị cuốn hút bởi cuộc sống như những chiếc lá cuốn theo chiều gió.
Chúa biết và khuyến khích chúng ta
chào đón Mẹ.
Đó không phải là thứ vẽ vời thêm
về mặt tinh thần,
nhưng là một nhu cầu của cuộc sống.
Tình yêu không phải là những vần thơ,
nhưng là biết làm thế nào để sống.
Bởi vì không có Mẹ
chúng ta không thể là những đứa con.
Và chúng ta trước hết, là những đứa con, những đứa con được yêu,
những người có Chúa là Cha
và Mẹ Maria là Mẹ mình...

Công đồng Vatican II dạy rằng
Đức Maria là “dấu chỉ hy vọng chắc chắn
và sự an ủi cho dân lữ hành của Thiên Chúa”
(Tông hiến Lumen Gentium – Ánh Sáng Muôn Dân, VIII, V).
Đó là một dấu chỉ, một dấu chỉ Thiên Chúa đã đặt để cho chúng ta.

Nếu chúng ta không theo dấu chỉ đó, chúng ta lạc lối.
Bởi vì có một biển báo về đời sống tinh thần, mà chúng ta phải theo.
Nó chỉ cho chúng ta, những người “vẫn còn lang thang giữa chập chùng những hiểm nguy và gian nan” (thượng dẫn., 62), thấy Mẹ,
là Đấng đã đạt đến mục tiêu.

Còn ai hay hơn Mẹ để đi cùng chúng ta trên cuộc hành trình?
Chúng ta còn đang chờ đợi điều gì?
Như môn đệ dưới cây thập tự chào đón Mẹ,
“Kể từ giờ đó, người môn đệ rước bà về nhà mình” (Ga 19:27),
chúng ta cũng vậy, từ ngôi nhà từ mẫu này
chúng ta hãy rước Đức Maria về nhà chúng ta,
trong trái tim chúng ta, trong cuộc sống của chúng ta.
Chúng ta không thể là người dửng dưng hay tách biệt với Mẹ,
nếu không chúng ta sẽ mất đi căn tính là con cái và bản sắc của mình như một dân tộc,
và chúng ta sống một thứ Kitô Giáo bao gồm các ý tưởng, các chương trình,
mà không có lòng tin, không có sự dịu dàng, không có con tim.

Nhưng khi không có con tim thì không có tình yêu
và đức tin trở thành một câu chuyện thần tiên về những thời xa xưa.
Trái lại, Mẹ bảo vệ và chuẩn bị cho con cái mình.
Mẹ yêu con cái mình, bảo vệ chúng, và thế giới của chúng.
Hãy tiếp rước Mẹ hàng ngày trong cuộc sống của chúng ta,
để Mẹ hiện diện thường xuyên trong gia đình của chúng ta,
trong thiên đường an toàn của chúng ta.
Hãy ủy thác cho Mẹ mỗi ngày.
Chúng ta hãy kêu cầu Mẹ trong mọi lúc âu lo.
Và đừng quên quay lại để cảm ơn Mẹ.

Giờ đây chúng ta hãy hướng về Mẹ,
chúng ta hãy nhìn Mẹ một cách dịu dàng
và kính chào Mẹ như các Kitô hữu ở Êphêsô đã từng kính chào Mẹ.
Tất cả cùng nhau chúng ta hãy kêu cầu ba lần:
“Lạy Mẹ Thánh của Thiên Chúa”
“Lạy Mẹ Thánh của Thiên Chúa”,
“Lạy Mẹ Thánh của Thiên Chúa”

2 nhận xét:

  1. DVD chúc bạn hiền Giáng Sinh 2019 ấm áp, an lành và tràn đầy hồng ân của Chúa Hài Đồng!
    :)

    Trả lờiXóa