Thứ Sáu, 21 tháng 9, 2018

Sức mạnh của giây phút hiện tại


Chắc chắn rằng những phương tiện truyền thông đại chúng như: máy thu thanh, truyền hình, nhật báo, các loại tạp chí, với những bài tường thuật và mô tả những tai ương, thảm hoạ, tai nạn, khủng bố, chiến tranh giữa các quốc gia... cuối cùng chỉ đập vào thần kinh của ta, gây cho ta những âu lo căng thẳng.
Những ai bị một xã hội thảm não về thần kinh như thế xô đẩy sẽ thất vọng và sẵn sàng tự huỷ hoại xác thân mình, vì họ không còn làm chủ được đời sống tinh thần của họ nữa.
Chúng ta bị quá tải vì hoạt động, khiến chúng ta trở nên dị ứng với mọi thứ suy tư, khiến chúng ta không còn khả năng suy nghĩ, hoạch định chín chắn, thưởng nếm sự yên tĩnh, tìm an nghỉ nơi thanh vắng. Chúng ta đang bị xô đẩy vào một cơn lốc dao động không thể chế ngự được, và chúng ta không còn vui thú để sống nữa.
Đối với nhiều người giây phút hiện tại là một ngôi mộ, nơi họ chôn những ý tưởng vô vọng, những kế hoạch bất thành, những sáng kiến vừa đưa ra đã chết.
Giây phút hiện tại không còn một giá trị thiết yếu, một dụng cụ để sống, mà chúng ta dùng để xây dựng bản thân, và để hình thành nhân cách của ta.
Cứ thường xuyên sống trong sợ hãi, sợ không thành công, chúng ta sẽ dễ bị thương tổn, những cơ chế phòng ngự của ta không lúc nào hết việc, những sức ép liên tiếp nhau sẽ khiến ta căng thẳng và thường xuyên mất tự chủ.
Ta trở nên gắt gỏng, bực bội, bồn chồn, hay chấp chiếm không thể tìm được nơi kẻ khác những thiện chí, những động lực chính đáng, và ta sẽ dùng những từ ngữ phá hoại làm tổn thương người khác, phá huỷ những liên hệ giữa người và người, tự nhiên nhất và cũng cần thiết nhất.
Ta tự trồng cho mình một khu rừng không sao chịu nổi, để cuối cùng ta nghi ngờ tất cả, nghi ngờ cả chính mình, và ta còn đi đến chỗ tự hào vì gây được khó khăn cho chính những bác sĩ tâm thần.
Tự gây khó cho mình, tự làm mình rắc rối, kể lể chuyện mình, nói xấu người khác, đã trở thành một thái cực thu hút mọi bận tâm tinh thần và trí tuệ. Ta không còn lối thoát, vì ta đốt đèn cầy cả hai đầu.
Mọi sự đều lôi kéo ta ra khỏi giây phút hiện tại, là điểm tựa thật sự, là phi đạo tự nhiên của ta, để ta cất cánh và bay vút lên tới một khung trời tươi sáng hơn...
Cuộc chạy đua nóng sốt của con người đang gia tốc nhịp độ để kéo ta ra khỏi giây phút hiện tại, để gắn chặt ta vào quá khứ, vào những kinh nghiệm thương đau của đời ta. Cứ âu lo vì những bấp bênh bất ổn của mình, ta sẽ tự đầu độc tương lai của mình.

2 nhận xét: