Dù là ai, chúng ta cũng đều có khuynh hướng rất mạnh đẩy ta đến chỗ tản mát tinh thần. – Đang làm việc gì mà mất hứng thú, tự nhiên sức làm việc ta giảm đi, và ta thất bại, vì những cố gắng rời rạc không bao giờ có giá trị về mặt kỷ luật cả. – Chúng ta trở nên dễ bị tổn thương và vì thiếu luyện tập, những xác tín của chúng ta trở thành như hơi nước, ước muốn của chúng ta trở thành những ý định thoáng qua, không có gì bền vững cả.
Chỉ cần những lời
bóng gió nhẹ nhàng nhất nhắc nhở sự thiếu nghiêm chỉnh của chúng ta cũng đủ làm
chúng ta tức giận, khiến thần kinh của ta căng thẳng lên, và thay vì hồi tỉnh lại,
tăng cường nghị lực, chúng ta lại đem toàn bộ cơ chế phòng thủ của mình ra, và
thế là chúng ta tố cáo, kết án, kêu gào bị tấn công và minh chứng cho mọi người
thấy rằng bảo vệ cho những yếu đuối và khiếm khuyết của mình khiến ta hao tốn
nghị lực hơn là áp dụng kỷ luật và can đảm để sửa mình, để bắt đầu lại như mới
bắt đầu.
Tâm trạng ấy thường
được thấy nơi một số rất lớn những lực sĩ sắp hết thời. Họ đổ lỗi cho huấn luyện
viên, cho đám người ủng hộ, kêu gào bị tấn công, thay vì dùng những phương tiện
khôn ngoan để thành công trở lại.
Muốn thành công
trong việc thực hiện đời sống mình, muốn thích ứng được với ngoại cảnh, phải
thường xuyên đừng để mình quá bận tâm về quá khứ và tương lai, để chỉ tập trung
vào hiện tại.
Hồi tưởng lại dĩ
vãng để rút ra những gì là chân thiện mỹ, cũng là một việc hữu ích. Nói tóm lại
là rút ra tất cả những gì có thể gợi ra hay làm phát sinh sự thán phục và những
gì tích cực.
Mơ mộng về tương
lai có thể có lợi nếu nó tạo cho mỗi người lòng hăng hái, lạc quan, vui tươi,
hay một hình thức hài lòng, thoả mãn về chính mình.
Dĩ vãng đã qua, nó
để lại những vết tích của nó: vui buồn, kinh nghiệm, những phương cách khẳng định
nhân cách mình, phát triển những sáng kiến hữu ích cho mình và tha nhân.
Phải xem dĩ vãng
như một người thân thiết đã quá vãng ít lâu nay. Ta chỉ nhớ đến những gì tích cực
mà nhận được, chỉ nói đến những điều đó một cách thích thú, chứ không dừng lại ở
đó nhiều. Ta không có khả năng làm cho người chết đã sống lại, cũng vậy, ta
không nên tìm cách làm cho quá khứ tái diễn lại.
Ta chỉ có khả năng
là rút ra từ dĩ vãng những gì có thể làm sống động, làm linh hoạt cái giây phút
hiện tại này.
Dĩ vãng càng lúc
càng mờ nhạt đi như một giấc mơ, ta chỉ có thể tìm gặp lại sức sống của nó
trong khi tập trung mãnh liệt vào giây phút hiện tại. – Tương lai đang lao mình
về phía mỗi người, nó sẽ nhanh chóng trở thành hiện tại. Muốn dự kiến được
tương lai sẽ xảy ra thế nào, cần nhìn nó bằng cặp mắt trầm tĩnh, nếu không, nó
sẽ làm ta sợ hãi, và trở thành nguồn ưu tư, lo lắng, và căng thẳng của ta.
Nếu quá khứ chỉ gợi
lại những kỷ niệm đẹp, và tương lai giúp ta quân bình và an tâm, thì hiện tại sẽ
diễn tiến tốt đẹp, nó sẽ là con đường mà Đấng Quan Phòng đã vạch sẵn để thực hiện
nơi mỗi người cuộc sống sung mãn cho họ.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét